Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
Phan_42
“Dạ Vô Hàm!”
Sắc mặt Dạ Vô Hàm hết sức khó coi, xanh mét bất thường, môi cũng xám xịt, bước chân không vững. Hắn không nói một lời, đi tới kéo Phong Linh ra ngoài.
Thần Hoàng chợt nhíu mày, kéo lại.
Thần Hoàng không kéo Phong Linh, mà là Dạ Vô Hàm, đặt tay lên mạnh môn của Dạ Vô Hàm.
Thần Hoàng kinh ngạc nói, “Ngươi......”
Dạ Vô Hàm đẩy tay hắn ra, chặn lời hắn, “Không liên quan gì tới ngươi.”
Phong Linh cũng thấy có gì đó không bình thường, nàng vội vàng kéo tay Dạ Vô Hàm, “Vô Hàm, ngươi bị sao vậy?”
Dạ Vô Hàm lắc đầu, “Về phủ trước, xe ngựa đã đợi ở ngoài cung rồi!”
Thần Hoàng nhíu mày, “Không muốn chết thì hãy yên đây!” nói xong, lập tức ra khỏi phòng. Ngay lúc này, Dạ Vô Hàm bỗng phun ra một búng máu, văng cả lên người Phong Linh.
Phong Linh sốt ruột, “Vô Hàm!” nàng dìu Dạ Vô Hàm đi đến giường. Dạ Vô Hàm dùng nội lực khống chế độc trong người, nắm chặt tay Phong Linh, ánh mắt sâu đến mức làm lòng người đau. Hắn đều biết hết, nhưng không hề nói một lời.
“Vương gia!” Huyền Phong và Phi Ưng chạy tới, lo lắng kêu, “Vương gia, ngài sao rồi? Chúng ta phải đi nhanh thôi!”
“Muốn cho chủ nhân của các ngươi không được thấy mặt trời ngày mai sao?” Thần Hoàng lạnh lùng khiển trách, sau đó xô cửa bước vào, đẩy Phong Linh ra, ngồi xuống giường, thô lỗ kéo áo Dạ Vô Hàm, “Hãy nhớ, ngươi nợ ta một mạng!”
Dạ Vô Hàm muốn đẩy tay hắn ra, “Ngươi không cứu, ta cũng không chết được!”
“Có muốn cá hay không? Ta vừa đi ra khỏi cánh cửa này một khắc, ngươi sẽ lập tức được gặp Diêm Vương!”
Phong Linh dù không biết chuyện gì, nhưng nghe vậy cũng biết tình hình nguy cấp, nàng vội nắm lấy tay Thần Hoàng, “Cứu hắn! Cầu ngươi, cứu hắn!”
Dạ Vô Hàm nhíu mi, “Tam Nương, đừng nhờ kẻ đáng ghét này!”
Thần Hoàng giễu cợt nói, “Mặt mũi của Phong Tam Nương nàng thật lớn, vừa mở miệng ra là đáng giá một mạng ngươi ngay! Ra ngoài chờ đi!”
Phong Linh nhìn Dạ Vô Hàm gật đầu, “Ta ở bên ngoài, có gì cần, cứ gọi ta!”
Dạ Vô Hàm không nói gì. Thần Hoàng nhướng mày, nhét một viên thuốc vào miệng Dạ Vô Hàm, sau đó lập tức vận công bức độc ra cho hắn.
Dạ Vô Hàm biết lúc này không thể phân tâm, dù có không tình nguyện đi nữa, cũng phải đè xuống.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thần Hoàng hỏi.
Dạ Vô Hàm, nghĩ nghĩ nói, “Trong phòng Diêu hoàng hậu có con đường bí mật.”
“Ta biết.”
Dạ Vô Hàm nheo mắt, hơi nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi biết?”
“Đừng nổi giận, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.” Thần Hoàng tà ác nhắc nhở.
Chương 175: Đêm rất yên tĩnh
Thần Hoàng còn nói. “Cơ quan ở đó rất nặng, nhìn có vẻ như không giống là nàng ta xây dựng, nếu không thì động tĩnh lớn như vậy, hoàng cũng không thể là không ai biết. Nếu như ta đoán không lầm thì đó là công trình lưu lại từ lâu, nàng ta chỉ gặp may mắn phát hiện ra nơi đó”.
Lần này, Dạ Vô Hàm cũng không phủ nhận. “Ta và Dập Tuyên vừa đi ra từ chỗ đó”.
Thần Hoàng cười khẽ, “Ta có thể nhìn ra”.
Dạ Vô Hàm nghiêng đầu. “Ngươi đã đi đến chỗ nào?”.
Hắn nhún vai, từ chối nghe ý kiến.
“Nơi đó rất có thể là ổ của quỷ mặt tăng, mặc kệ là quỷ mặt tăng xen lẫn trong hoàng cung hay xen lẫn bên cạnh các đại thần thì tất cả mệnh lệnh đều phát ra từ nơi đó”.
“Cho nên? Ngươi nghĩ như thế nào? Ngươi cũng đừng quên nếu như ép bọn họ thì rất có thể trong một đêm tất cả các đại thần của Minh Tịch triều sẽ chết sạch, bao gồm cả phụ hoàng”. Thần Hoàng không nhanh không chậm nói. “Tin tưởng ta, bọn họ có bản lĩnh làm điều đó”.
Làm sao Dạ Vô Hàm lại không biết điều hắn nói. Nhưng mà bị động quá lâu thì sớm muộn rồi bọn hắn cũng sẽ bộc phát.
“Ta có một kế hoạch”. Dạ Vô Hàm nói.
Thần Hoàng nhướn mày. “Kế hoạch? Có liên quan đến ta sao?”. Hắn cười lạnh. “Từ trước đến giờ đều là ngươi làm việc của ngươi, ta làm việc của ta, kế hoạch của ngươi không cần nói cho ta biết đâu”.
Dạ Vô Hàm nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên nội lực tỏa ra, thoáng chốc, hai cánh tay Thần Hoàng tê rần. Hắn bất ngờ nhìn đôi tay rồi lại nhìn Dạ Vô Hàm.
Lúc này, Dạ Vô Hàm từ từ mở mắt ra, xoay người, ưu nhã cười một tiếng. “Vừa rồi nếu như ngươi cố ý đánh cuộc thì ngươi thua chắc rồi. Nhưng mà ta vẫn nên cảm ơn viên Hàn Ngọc hàn của ngươi”.
Thần Hoàng lắc đầu bật cười. “Dạ Vô Hàm, người ngụy trang đâu chỉ mình ta”. Hắn lười biếng dựa vào giường. “Nói đi, kế hoạch của ngươi là gì?”.
*…………………*
“Vương huynh”. Dạ Dập Tuyên nóng nảy chạy vào, thấy Phong Linh và bọn Huyền Phong đều đang lo lắng đi lại bên ngoài thì vội hỏi. “Vương huynh như thế nào?........”.
Phi Ưng nhíu mày đáp. “Thái tử đang giúp Vương gia bức độc ở bên trong”.
“Đáng chết”. Dạ Dập Tuyên nện một quyền vào tường, gương mặt tự trách. “Nếu Vương huynh không vì cứu ta thì cũng sẽ không trúng chất độc chết tiệt đó”.
“Tiểu Tuyên Tuyên, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?”. Phong Linh nghiêm túc hỏi. “Các ngươi đang làm chuyện nguy hiểm gì?”.
Dạ Dập Tuyên lắc đầu, “Xin lỗi, ta không thể nói được”.
Phong Linh cắn môi, nàng cũng không ép hỏi nữa. Đây là hoàng cung, bọn họ là con trai hoàng đế, bọn họ làm gì và bọn họ nghĩ gì, không phải là chuyện mà nàng có thể hiểu được. Một câu nói, theo lý tưởng của nàng, thì từ lâu nàng đã không vì thiên hạ.
“Dập Tuyên”, Quan Dư Tinh từ xa chạy lại, Hồng Ngọc thì dẫn theo Bảo Bảo đi tới bên này.
“Dư Tinh”. Dạ Dập Tuyên nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, cười với nàng. “Nàng chờ lâu rồi sao?”.
“Ừ”. Nàng uất ức nhìn hắn. “Chàng đi đâu để mình ta ở đó”.
Hồng Ngọc không thèm để ý đến hai người mà chạy thẳng đến chỗ Phong Linh. “Tam Nương, tỷ làm sao vậy?”.
“Tỷ không sao rồi, nhưng mà Dạ Vô Hàm vẫn đang ở bên trong”. Nàng lo lắng nhìn vào cửa phòng. “Hắn đang bị thương, hình như là trúng độc”.
Hồng Ngọc nhíu mày. “Trúng độc trong hoàng cung? Điều này sao có thể?”.
Bảo bảo nhíu mày, đi qua giật tay nương nó. “Nương, nương yên tâm, có Thần Hoàng thúc thúc ở đây, nhất định sẽ không có chuyện gì”.
Hình như con trai nàng rất sùng bái Thần Hoàng, điều này làm Phong Linh cảm thấy hơi kinh ngạc, nàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con. “Ừ, nương biết”.
Đúng lúc này, cửa mở ra.
Thần Hoàng vuốt ve mi tâm, yếu đuối dựa vào cạnh cửa. Mọi người vội vàng chạy tới. “Sao rồi?”.
“Uhm….. Mệt quá, ta rất mệt……….”. Thần Hoàng ngã thẳng về phía Phong Linh, giống như là không đỡ hắn thì hắn sẽ ngã xuống. Nhưng hắn còn chưa kịp ngả vào Phong Linh thì một bàn tay to đã chen vào, đỡ Phong Linh bảo hộ phía sau lưng.
“Hàm Vương!”.
“Vương huynh!”.
Thấy Dạ Vô Hàm không có việc gì đứng đó, tảng đá trong lòng mọi người rơi xuống. Tất cả đều vỗ ngực một cái, vui vẻ cười.
Thần Hoàng hừ lạnh một tiếng. “Dạ Vô Hàm, đây chính là thái độ của ngươi đối với ân nhân cứu mạng đó hả?”.
Dạ Vô Hàm không để ý đến hắn mà nói ngắn gọn. “Huyền Phong, thân phận của ngươi đã bại lộ, ngươi không thể ở trong hoàng cung được nữa”.
“Vương gia, nói như vậy là ngài muốn ta về? Ta không phải làm thái giám nữa?”.
“Ừ”.
“Ông trời có mắt”. Huyền Phong kích động.
Dạ Vô Hàm một tay kéo Phong Linh, một tay dắt Bảo Bảo. “Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây”.
“Vâng!”. Phi Ưng lập tức ra ngoài cung chuẩn bị.
Thần Hoàng meo mắt nhìn hắn dắt tay Phong Linh. Hắn rất muốn, rất muốn đi lên để đoạt lại bàn tay đó nhưng hắn biết, sau đêm nay hoàng cung đã không còn an toàn nữa.
Phong Linh quay đầu lại muốn nói gì đó nhưng rồi lại nuốt xuống.
Bảo Bảo buồn bã nhìn Thần Hoàng, lắc đầu một cái đi theo Dạ Vô Hàm ra khỏi cửa ra vào.
Trong sân đột nhiên yên tĩnh trở lại, ngay cả tiếng côn trung hay ếch cũng không có.
Thần Hoàng đứng ở đó, khóe miệng chau lên, ánh mắt chuyển động. Hắn xoay người, nói. “Đi ra đi”.
Trong bóng tối, một bóng dáng yểu điệu đi ra.
Vẻ đẹp của nàng như tinh linh buổi đêm, đẹp đến nỗi làm người ta nghẹt thở.
“Huynh không muốn nói gì với muội sao?”. Giọng nói Dạ Lạc Dao phập phồng, nghèn nghẹn rõ ràng là vừa khóc.
Thần Hoàng rũ mắt xuống. “Lạc Dao, ta nợ muội một cái ân tình”.
Hắn kiêu ngạo như vậy, không chịu trói buộc như thế, nhưng hắn lại nói ra một câu như vậy không thể nghi ngờ đó là một thiên đại cam kết. Ngươi có thể yêu cầu hắn làm bất cứ điều gì, thậm chí bao gồm cả tính mạng của hắn. Nhưng mà tuyệt đối không bao gồm tình cảm của hắn.
Dạ Tàn Nguyệt, vĩnh viễn đều là chúa tể.
“Nguyệt, muội không trách huynh”. Nàng nở nụ cười rất đẹp, nhưng nụ cười đó lại làm người ta đau lòng.
“Huynh còn chưa nhận rõ được tình cảm của mình, không sao cả, muội có thể chờ huynh thêm mười năm, hai mươi năm, muội đều có thể đợi!”. Nàng cười cúi đầu. “Từ ngày nhìn thấy huynh, muội đã biết cả đời này muội chạy không thoát. Cho nên muội không quan tâm huynh đối xử với muội như thế nào. Đây là số mệnh, muội chấp nhận!”.
Thần Hoàng nhìn nàng ta. “Lạc Dao, khi mẫu hậu qua đời, là muội luôn bên cạnh ta, ta không bao giờ quên. Nhưng……”.
Dạ Lạc Dao ngăn hắn lại, cười yếu ớt. “Muội không muốn nghe huynh nói ‘nhưng’. Nguyệt, đừng, huynh đừng tàn nhẫn quá với muội được không?”.
Thần Hoàng nhíu mày, cũng không nói tiếp.
“Đêm khuya rồi, muội về nghỉ ngơi”. Nàng từ từ xoay người, bóng dáng yếu đuối run rẩy làm người ta đau lòng, cung nữ tiến lên. “Công chúa………”.
“Không có việc gì”.
Nàng cậy mạnh chống đỡ trở về, vừa vào cửa nhào vào giường, cắn môi, mặc cho nước mắt tràn mi.
Bỗng chốc một bóng đen xuất hiện trong phòng.
“Lạc Dao công chúa”.
“Ai?”.
Nàng bật đậy, vẻ mặt hoảng sợ dần chuyển thành ngạc nhiên khi nhìn thấy người tới…….
Chương 176: Đã nhận định thì chính là cả đời
Ban đêm, Dạ Vô Hàm không trở về Vương phủ mà trực tiếp trở lại khách sạn.
Hinh Nhi vẫn đang chờ ở cửa, Vấn Xuân và Sơ Hạ cũng đứng cùng với bé. Thấy Dạ Vô Hàm, Hinh Nhi vui mừng nhào qua. “Cha~”.
Dạ Vô Hàm cười cười ôm lấy bé. “Hinh Nhi, con nhớ cha không?”.
“Có”. Hinh Nhi gật đầu.
Lúc Huyền Phong đi tới, ánh mắt không hẹn mà gặp ánh mắt Vấn Xuân, Vấn Xuân quay mặt đi. Huyền Phong sờ mũi một cái, đi tới trước mặt Sơ Hạ, lễ phép hỏi. “Có thể tìm cho ta một gian phòng được không?”.
“Được, đi theo ta”. Sơ Hạ đưa hắn lên lầu.
Vấn Xuân từ từ quay đầu lại, nàng ổn định trái tim đang nhảy thình thịch, nói. “Vương gia, hôm nay Triệu phu nhân tới đây”.
Dạ Vô Hàm quay đầu lại, trong mắt toát ra một tia khó lường.
“Nàng ta đến đây gặp Hinh Nhi sao?”. Phong Linh nghi ngờ hỏi.
Vấn Xuân lắc đầu, lấy ra một phong thư. “Triệu phu nhân nói, cái này cần phải giao cho Vương gia”.
Dạ Vô Hàm để Hinh Nhi xuống, mở ra xem, sau đó nhíu mày, môi hơi mấp máy. Hắn gọi Phi Ưng tới. “Ngươi về phủ một chuyến”, ghé vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói mấy câu. Phi Ưng gật đầu. Ra khỏi khách sạn.
“Nàng ta nói cái gì vậy?”. Phong Linh tò mò hỏi.
“Có lẽ là thật tâm hối cải, cũng có thể đó là âm mưu của một người khác”. Ánh mắt Dạ Vô Hàm xa xăm. “Cảnh Vương thúc giỏi nhất là sử dụng kẻ địch ở bên cạnh kẻ địch của hắn”.
Phong Linh nghe điều này mà như rơi vào trong sương mù, nàng cũng không hỏi nhiều nữa mà nói với Vấn Xuân. “Ta đói bụng quá, ngươi chuẩn bị ít đồ ăn đi”.
“Ha ha, Tam Nương, ngài đi tham gia tiệc mừng của hoàng cung mà lại bụng rỗng trở về, điều này không giống với tác phong của ngài đâu”.
Phong Linh run người, chuyện xảy ra ở bữa tiệc của Thần Hoàng càng làm cho lòng nàng rối hơn, nàng khoát tay. “Không cần chuẩn bị, ta không muốn ăn”.
Vấn Xuân ngẩn người. “Nô tỳ đã nói sai cái gì sao?”.
Ánh mắt Dạ Vô Hàm đạm xuống. “Nấu chút cháo rồi bưng lên”.
“Vâng”.
Hắn cũng theo nàng lên lầu, chỉ để lại một mình Vấn Xuân rối rắm đứng đó. Bảo Bảo vừa ngồi xuống ghế, lành lạnh nói một câu. “Nương lại gây họa”.
“Gây họa trong hôn lễ của thái tử?”. Vấn Xuân đồng tình lắc đầu một cái. “Hẳn nào ngài ấy cảm thấy uất ức”.
Một lúc sau, Huyền Phong đi xuống, thấy nàng thì nói. “Cái đó…… ta đói bụng, có gì ăn được không?”.
Vấn Xuân quay người đưa lưng về phía hắn. “Đúng lúc ta đang nấu cho Tam Nương, ngươi chờ một chút là được rồi”.
“Ừ, cảm ơn”.
“Không cần khách khí”.
Vấn Xuân chạy vào trong, Bảo Bảo lắc đầu, thế giới của người lớn thật là kỳ quặc.
Trong phòng, Phong Linh nằm ngửa trên giường, hai mắt mở to. Nàng làm cho cục diện trở nên rối rắm như vậy, muốn giải quyết như thế nào? Bây giờ tất cả mọi người đều biết “thái tử phi” trước là nàng đã làm náo loạn hôn lễ của thái tử, sau này nàng ra ngoài gặp người kiểu gì?
Nàng phiền nào chui đầu vào gối, nàng chính là một con đà điểu đó, thích thì đi mà trách ông trời đi.
Không thể phủ nhận mặc dù đối với quá trình náo loạn nàng cực kỳ cảm thấy hối hận nhưng đối với kết quả, nàng…………
Cửa phòng bị đẩy ra, Dạ Vô Hàm đi tới. Nhìn dáng vẻ của nàng, hắn sợ rằng nàng sẽ ngộp thở, ngồi xuống, giải cứu nàng khỏi cái gối.
“Làm sao mà ngược đãi mình như thế hả? Làm sai việc gì à?”.
“Không có!”. Phong Linh vội vàng lắc đầu, sau đó nàng chớp mắt một cái, không xác định hỏi. “Nếu như ta nói, ta đã phá hư hôn lễ của người ta, khiến người ta không thể cưới được, đó có phải là việc làm sai không?”.
Dạ Vô Hàm cười khẽ, ôm lấy khuôn mặt nàng. “Tam Nương, nàng quan tâm đến kết quả của chuyện đó thế sao?”.
“Ta…..”. Phong Linh sợ run lên, mờ mịt lắc đầu. “Ta không biết”.
“Ha ha, đáp án của nàng làm người ta rất đau đớn”. Dạ Vô Hàm vẫn cười ôn hòa như cũ. “Tam Nương, rốt cuộc lòng của nàng đang ở đâu? Ở bên trái hay bên phải? Nó có hướng về phía ta không?”.
Rõ ràng nàng nhìn thấy hắn đang cười nhưng tại sao nàng lại cảm thấy hắn đang rất đau thương?
Một lúc sau, Phong Linh chui người vào trong góc giường, tròng mắt cụp xuống. “Nương ta, từ lúc ta còn rất nhỏ đã bỏ ta và cha đi theo một người đàn ông khác. Ta nhớ rằng ta đã đuổi theo bọn họ rất lâu, rất lâu. Nhưng nương ta chỉ quay đầu lại và nói rằng nàng rất yêu nam nhân đó, nàng có thể vì hắn ta mà vứt bỏ tất cả, kể cả ta”.
Dạ Vô Hàm lẳng lặng lắng nghe, hắn biết, đây mới là nàng chân thật nhất, mới là chính bản thân nàng mà nàng đã che giấu dưới vẻ cười cợt, mắng chửi người.
“Ta không biết cái gì là yêu, cũng không thể hiểu được tại sao nương lại tàn nhẫn như vậy. Sau khi nàng đi, cha ta bắt đầu uống rượu, đánh chửi ta, bài bạc, thậm chí ông bắt đầu dẫn những nữ nhân khác nhau về nhà. Ha ha, có phải đó là một câu chuyện rất cũ không? Khi đó, ta đã âm thầm thề, cả đời ta sẽ chỉ chung thủy với một nam nhân, chỉ thích hắn, cùng hắn đến già. Đã nhận định thì sẽ là cả đời”. Nàng ngẩng đầu cười ngọt ngào với Dạ Vô Hàm. “Chỉ cần nhận định thì ta sẽ không đổi tâm. Ta sẽ không giống nương, tuyệt đối không!”.
Dạ Vô Hàm nhìn nàng, ánh mắt phức tạp khó tả, cuối cùng hắn thở dài một cái, ôm nàng vào trong ngực. “Đều đã qua rồi, tất cả mọi chuyện đã qua rồi”.
“Đúng vậy, tất cả đã qua rồi”. Phong Linh cười một tiếng. “Những việc đó đều là chuyện ngàn năm trước, ta còn lâu mới nhớ lâu như vậy, qua tối nay là quên thôi”.
“Ừ”. Hắn ôm nàng chặt hơn. “Tam Nương, nàng có thể đồng ý với ta một chuyện không?”.
“Cái gì?”.
“Ta không phải là cha nàng, cho nên đừng nghĩ ta sẽ yếu đuối như vậy, được không?”.
“Biết rồi”. Phong Linh đánh một cái vào ngực hắn. “Vừa bị thương ở chân, vừa trúng độc, ngươi còn nói là ngươi không yếu?”.
Hắn bắt được tay của nàng, thương tiếc đặt trong lòng bàn tay. “Bắt đầu từ bây giờ, mặc kệ có chuyện gì, vui hay buồn nàng đều phải nói cho ta biết! Ta không cho phép nàng giấu trong lòng bất cứ chuyện gì, một chút cũng không được!”.
Phong Linh cười nói. “Này, vậy thì bá đạo quá, cho dù ngươi là Vương gia cũng không thể độc tài như vậy được”.
“Hết cách rồi”. Dạ Vô Hàm cười một tiếng, khuôn mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. “Đối với nàng ta không thể kìm lòng được, ai bảo nàng là nữ nhân mà Dạ Vô Hàm ta yêu? Hết cách rồi, ta đành nhẫn nại chút thôi”.
“A, bị ngươi yêu thảm như vậy sao? Vậy thì ta cũng không cần nữa”.
“Có gan thì nàng thử nói lại lần nữa xem”.
“Ha ha, không, ta không muốn………”.
“Phong Tam Nương, bổn vương muốn phạt nàng”. Bỗng nhiên Dạ Vô Hàm hôn nhẹ nàng, nhẹ nhàng, lo lắng, sợ rằng lúc nào cũng có thể bỏ lỡ cho nên nụ hôn này hơi run rẩy.
Có lẽ nàng không biết, hắn muốn hiểu thật kỹ về nàng.
Phong Linh nhắm mắt lại, một khắc kia, chân mày nàng giãn ra……
Hay là nó đã giãn ra từ trước?
Chương 177: Ai không dám gặp hắn
“Tam Nương, tỷ đi lấy đồ trang sức với muội không?”. Hồng Ngọc hỏi Phong Linh đang ngồi vẽ đồ dùng để lắp đặt.
“Ặc, ta rất bận, nếu không thì muội bảo Sơ Hạ đi với muội là được”.
Hồng Ngọc buồn cười nhìn nàng, ngũ quan xinh xắn lộ ra một chút giảo hoạt. “Này, có phải là tỷ sợ hay không?”.
“Ta sợ cái gì?”. Phong Linh cười nói. “Võ công muội cao như vậy chẳng lẽ ta sợ trên đường có người đánh cướp chúng ta sao?”.
Hồng Ngọc lại gần, nói nhỏ với nàng. “Tỷ sợ gặp thái tử”.
Phong Linh nhíu mày, “Mộc Hồng Ngọc, dạo này muội đọc nhiều tiểu thuyết quá nên sức tưởng tượng cũng phong phú lên nhiều. Nếu như theo lời muội nói thì ngay cả cửa lớn ta cũng không dám bước ra rồi bởi vì đất ở bên ngoài đều là của nhà họ Dạ!”.
Nàng nhún vai. “Thực ra thì tỷ vẫn cả ngày vùi mặt ở trong nhà không hề đi ra ngoài”.
“Đó là bởi vì………..”.
Hồng Ngọc khoát tay. “Tỷ có đi hay không?”.
Phong Linh sắp phát điên. “Bây giờ ta bắt đầu cảm nhận được tâm tình của tiểu Tuyên Tuyên rồi, muội đúng là có bản lĩnh làm người khác điên lên”. Nàng dọn đống đồ trên bàn. “Ta đi theo muội, bằng không người làm tỷ tỷ như ta đây thật sợ người nào đó rồi”.
Hất đầu, Phong Linh đi ra ngoài trước.
Tiệm trang sức không một bóng người.
Phong Linh cười. “Mộc Hồng Ngọc, muội thấy chưa, ta thản nhiên như thế, rộng lượng như thế mà muội còn nói ta………..”.
Đúng lúc nàng xoay người vén rèm lên thì Thần Hoàng từ bên trong đi ra.
Phong Linh giật mình, vẻ mặt giống như đang phải nuốt một quả trứng đà điểu. “Tại sao ngươi….. ngươi cũng ở đây?”.
Thần Hoàng lơ đễnh nói. “Chúng ta đặt đồ cùng một ngày, đến lấy cùng một ngày thì có gì kỳ quái”.
Đúng là một câu trả lời không bắt bẻ được.
Phong Linh hít sâu một hơi, cười cười, “không có gì kỳ quái, không có gì kỳ quái”.
Hồng Ngọc đi tới, vỗ vai nàng. “Ta tin tưởng là tỷ sẽ không sợ”. Nàng nháy mắt sau đó đi theo lão bản lấy đồ trang sức.
Trong phòng chỉ còn lại Thần Hoàng và Phong Linh.
Thần Hoàng loay hoay đống đồ trong tay, ngắm cẩn thận, chân mày cau lại sau đó bước về phía Phong Linh.
“Ngươi làm gì thế hả? Muốn trả thù ta sao?”. Phong Linh lui về phía sau một bước. “Nói cho ngươi biết, giữa ban ngày ban mặt đừng nghĩ sẽ hành hung!”.
Thần Hoàng nghiêng mắt nhìn nàng như nhìn một kẻ điên, không cho phép nàng cự tuyệt, kéo tay nàng qua, cầm vòng tay đeo vào tay nàng.
Phog Linh ngẩn người, cúi đầu xem vòng tay trên tay nàng. “Này, đây là ý gì?”.
“Có tỳ vết, không thích, tặng nàng”. Thần Hoàng nói xong quay người rời đi, thái độ giống như là ghét bỏ làm Phong Linh tức giận. “Ngươi chảnh cái gì hả? Có tiền thì sao? Đồ không tốt thì cho ta, ta mới không…. Hiếm…..”.
Phong Linh áng chừng vòng tay, sau đó đánh giá cái vòng, giống như rất đắt tiền nhưng mà càng nhìn càng thấy quen mắt, giống như lần đầu tới đây, người làm trong quán đã đưa kiểu dáng cho nàng lựa chọn. Nàng nhớ lúc đó nàng và hắn còn chọn giống nhau……..
“Này, tỷ đang nhìn gì thế?”. Hồng Ngọc đi tới.
“À, không có gì”. Phong Linh thu lại vòng tay theo bản năng. Nói giỡn vứt bỏ đồ đáng tiền này sao? Nàng không phải là người đạt tới cảnh giới coi tiền bạc như cặn bã.
Bên ngoài, có một người nở nụ cười vui vẻ.
*……………..*
“Vương gia, đây là đồ người kia đưa cho thiếp”. Châu Châu đưa một mẩu tin nhắn đã cũ, cúi đầu nói. “Châu Châu không muốn phản bội Vương gia, lần trước….. là hắn dùng mạng của Hinh Nhi uy hiếp thiếp, cho nên…………”.
Dạ Vô Hàm mở lá thư này ra, cười. “Cảnh Vương thúc đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngay cả thông đồng với địch, phản quốc cũng nghĩ ra được”.
Huyền Phong quét mắt một vòng, cười nhạo nói. “Cảnh Vương này cũng hơi đần rồi, hơn nửa giang sơn đều do Vương gia bảo vệ, Hoàng thượng có thể tin được mẩu giấy này sao?”.
“Cho dù phụ hoàng không tin nhưng các đại thần tin thì kết quả cũng thế”. Dạ Vô Hàm tỉnh táo, giọng nói lạnh lùng. “Hắn lần lượt làm những hành động nhìn thì tưởng như ngây thơ nhưng mục đích chính của hắn chính là cái đó”.
Thu mẩu giấy đó lại, hắn nhìn người đang đứng đối diện, toàn thân run rẩy. “Tại sao ngươi lại nói cho bổn vương biết?”.
Châu Châu chậm rãi quỳ xuống. “Vương gia, có một số việc, thật ra là ngài đã sớm biết từ lâu đúng không? Việc đã đến nước này, Châu Châu cũng nguyện chấp nhận tất cả trách phạt, chỉ cần……. để cho thiếp được gặp Hinh Nhi lần cuối là tốt rồi”. Nàng ta ngước mắt lên, nước mắt không tiếng động rơi xuống. “Coi như Vương gia làm ơn đồng ý cho tâm nguyện cuối cùng của ta”.
Dạ Vô Hàm nhìn nàng chăm chú hồi lâu, hắn không lên tiếng, đứng phắt dậy, phất phất tay. Phi Ưng hiểu ý, đưa Châu Châu đi. “Xin mời”.
“Đa tạ Vương gia! Đa tạ Vương gia!”.
Châu Châu không ngừng dập đầu.
Dạ Vô Hàm mang theo chứng cứ “tư thông với địch” vào cung, Huyền Phong cũng đi cùng. Trước khi đi hắn đã phân phó Phi Ưng phải bảo vệ tốt cho Phong Linh.
Trong khách điếm, tất cả mọi người đều loay hoay, khí thế ngất trời.
Phong Linh mua được một ngôi nhà trong thành, tất cả mọi người đều vội vàng giúp nàng dọn dẹp đến nhà mới. Mà khách điếm của Chu lão bản sẽ thành địa điểm làm việc vì hoạt động xem mắt “có gan thì hãy đến” đang được chuẩn bị.
Lúc này, Phi Ưng trở lại, nhìn người mà hắn mang đến, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Châu Châu đi tới, cười nhạt. “Ta đến gặp Hinh Nhi”.
Hinh Nhi trốn sau lưng Vấn Xuân, mở to mắt sợ hãi nhìn nàng. Bảo Bảo đi tới, nhíu mày. “Chỉ xem một chút?”.
“Ừ”, Châu Châu gật đầu một cái, ánh mắt nhìn vào Hinh Nhi. “Hinh Nhi, qua với nương, để nương nhìn rõ con”.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian